MY STORY

Hôm nay,…

Pine không còn ngồi ì trong phòng ôm chiếc máy tính nữa.

Nhận được một lời khuyên trên mạng, cậu ta quyết định bước ra ngoài đi dạo xung quanh bờ hồ Hạ Đình.

Khi ấy,… mặt trời đỏ au buông xuống từng tia nắng vàng mùa thu dịu nhẹ. Xung quanh là khung cảnh với biết bao già trẻ lớn bé. Một vài thanh niên hừng hực khí thế chạy vòng quanh hồ (với khuôn mặt tràn đầy hồ hởi).

Phía trước, cặp đôi nắm tay nhau vừa đi bộ, vừa cười đùa rôm rả khiến Pine không kìm được mà giấy lên lòng ghen tị. Xa xa là tiếng ríu rít của trẻ con chạy nhảy bên ba mẹ, và các bác trung tuổi ngồi buông cần câu, chống cằm với vẻ an nhiên, điềm tĩnh.

Còn Pine…

Trên khuôn mặt ấy, đôi môi dính chặt vào nhau như kiểu chưa bao giờ hé mở, bên cạnh là bộ râu ria dường như chưa cạo một lần. Cậu lê từng bước chân chậm chạp trên nền gạch sồ sề, nhuốm màu năm tháng. Đôi mắt nheo lại, xa xăm nhìn mặt trời lặn, và chiêm nghiệm lại cuộc đời mình.

Cậu hồi tưởng lại. Chỉ mới đây thôi, tâm trí cậu tràn đầy hi vọng rằng sẽ mở một công ty, kiếm thật nhiều tiền và gửi về cho mẹ. Rồi cậu tưởng tượng cảnh mẹ cậu sẽ tự hào lắm về đứa con của mình. Thế mà giờ đây, cậu đã trở về với hai bàn tay trắng. Cậu đã đón nhận thất bại to lớn của cuộc đời.

Mặt trời cũng không đợi cậu, mọi người xung quanh ai nấy đều về với bữa cơm ấm cúng bên gia đình. Gió thu thổi nhẹ mơn man kéo theo chút hơi lạnh khiến lòng cậu thêm se lại. Cậu ngồi xuống, xếp bằng, hít vào, thở ra theo từng nhịp hướng dẫn của thầy Minh Niệm. Cảm giác thật tuyệt, bởi vì nhờ dựa hơi thầy mà cậu đã gác được mọi chuyện xuống.

Nhưng khi dừng lại, cậu lại bắt đầu nghĩ về trách nhiệm với với gia đình. “Mày thật thảm hại. Người ta tìm đến đạo Phật để giác ngộ, còn mày tìm tới đạo Phật là để trốn tránh cuộc đời như một kẻ loser.”

Cậu thò tay vào túi, móc điện thoại ra để gọi cho mẹ, nhưng rồi lại buông tay bỏ vào chỗ cũ. Cậu không muốn ai lo lắng vì cậu cả. Nhưng thực ra, phần lớn là cậu không muốn ai biết về thất bại và tình trạng xơ xác của mình.

Rồi cậu lại thò tay vào túi một lần nữa, và gọi cho H** – người bạn đã chứng kiến một phần nhỏ cuộc đời cậu. Đây là mối an toàn nhất, vì H** hiểu cậu và cũng tin những gì cậu nói. Cậu muốn tâm sự, cậu muốn đổi lỗi cho covid, cậu muốn buông lời trách móc về đối tác của mình cho hả dạ. Nhưng sau khi tiếng tít tít vàng lên, khoảng không vẳng lặng lại tràn về. Giờ đây, lại chỉ còn một mình giữa màn đêm tăm tối cách gia đình cậu ở quê 150km (dù đèn điện vẫn sáng trưng).

Cậu vẫn phải đối diện với chính mình.

Cậu thấy thương thân, vì tại sao cuộc đời lại đối xử với cậu tệ như vậy. Cậu đã rất cố gắng. Cậu làm việc chăm chỉ 10-12 tiếng một ngày, và luôn chân thành với người khác. Nhưng bây giờ,… cậu phải làm sao đây? Cậu sợ rằng cậu sẽ biến thành kẻ xấu hoài nghi tất cả mọi người chỉ vì một vài người đã đối xử với cậu thậm tệ. Có lẽ, vốn dĩ mọi người đều tốt cho đến khi ai đó đối xử tệ với mình. Nhưng điều đáng sợ hơn, cậu bắt đầu tự trách bản thân là kẻ kém cỏi, không có tài năng nhưng lại muốn làm lớn. Tệ hơn, cậu sẽ trở thành kẻ hèn nhát, đầu hàng trước số phận, và không tha thứ cho chính bản thân mình.

“Này,…

Pine, mày đang làm gì vậy?.”

Mày không thể mãi thế này được.”

Một tiếng nói yếu ớt vang vọng trong tâm trí cậu. Nhưng nó cũng đủ để khiến cậu tỉnh táo hơn.

Rồi cậu nhớ tới câu nói của một triết gia vĩ đại người Đức: “Cái cây muốn vươn tới thiên đường phải có rễ sâu xuống địa ngục.” ― Frederick Nietzsche

Tiếp theo là câu nói của chàng ca sĩ Thái Bình quê cậu: “Muốn ngồi ở một vị trí không ai ngồi được thì phải chịu cảm giác không ai chịu được.”

Bây giờ, cậu không ngồi nữa, không trốn chạy, không đổ lỗi cho đối tác hay bản thân.

Cậu đi mãi, đi mãi…

Mọi thứ cứ lẳng lặng trôi qua.

Chính vì không đổ lỗi cho bất kỳ ai, cái “tôi” không còn chỗ bám víu. Nó bắt đầu sụp đổ, từng chút, từng chút một.

À… Thì ra là vậy.

Cậu bắt đầu hiểu ra nguyên lý của Tứ Diệu Đế.

Khi cậu nhận diện nỗi khổ (khổ đế) mà không phán xét, thì mọi nguyên nhân (tập đế) xuất hiện. Đây gọi là thuyết duyên khởi.

Ánh sáng bắt đầu len lỏi.

Những tia sáng đã dẫn lối cậu bắt đầu một cuộc hành trình mới…

…đầy thú vị.

…& Pine đã ghi lại những vấp ngã cùng bài học trên hành trình của mình trong các lá thư này – với hi vọng những gì cậu đã trải qua không hoài phí.

Share This