Nếu tiếp tục sống trong quá khứ…
Tương lai của bạn sẽ dừng lại ở hiện tại. Vẫn con người đó. Vẫn cuộc sống đó. Và vẫn sự thất vọng đó về bản thân mình.
Sống trong quá khứ không chỉ đơn giản là nghĩ về quá khứ. Đó là về tính cách của bạn, suy nghĩ của bạn, hành động của bạn và cách bạn cảm nhận được lặp lại giống hệt những gì đã xảy ra. Nó đã ngấm vào vô thức và chi phối toàn bộ cuộc sống của bạn.
“Cho đến khi bạn biến vô thức thành ý thức, nó sẽ chỉ đạo cuộc sống của bạn và bạn sẽ gọi đó là số phận” – Carl Jung
Đúng vậy. Như nhà tâm lý học Carl Jung đã nói, khi bạn thoát khỏi quá khứ, bạn sẽ làm chủ số phận của chính mình. Bạn không còn là những gì đã xảy ra với bạn, bạn là những gì bạn chọn để trở thành. Bạn tự vạch ra cho bản thân một tầm nhìn tốt đẹp, và hành động để hiện thực hóa tầm nhìn đó.
“Này Thông, vậy làm sao để thoát khỏi quá khứ và phát triển?”
Có nhiều hơn một cách? Nhưng tôi chọn đi bộ (cũng là một dạng của thiền). Khi đi bộ một mình, tâm trí tôi được kéo ra khỏi những kích thích tác động từ mọi người xung quanh và kịch tính từ mạng xã hội. Tôi quan sát và cảm nhận nhiều hơn. Tần số sóng não bắt đầu giảm từ Beta xuống Alpha. Tâm trí trở về trạng thái mặc định. Lúc này, hàng rào tâm trí phân tích ngăn cách với vô thức bắt đầu bị bào mỏng. Đây là cơ hội tốt nhất để những ý tưởng sáng tạo lẻn vào vô thức và chiếm đóng lấy một vùng lãnh thổ.
“Nhưng ý tưởng sáng tạo trong trường hợp này là gì?”
Ý tưởng sáng tạo chính là sự giao thoa giữa kiến thức (kinh nghiệm) bạn đã tích lũy, con người của bạn ở hiện tại, và tầm nhìn của bạn về tương lai.
Đây chính là cách tôi đang thực hiện để thay đổi vận mệnh của chính mình.
Bạn đi bộ cũng được, thiền hoặc vẽ đều được… Miễn là bạn cần thoát khỏi sự kích động của môi trường xung quanh, cho mình không gian để quan sát và cảm nhận thay vì đắm chìm trong suy nghĩ.
Đơn giản vậy thôi.
Nhưng điều quan trọng là bạn cần hành động.
Hãy cho bản thân một cơ hội để phát triển. Đừng mắc kẹt trong quá khứ nữa. Bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Quá khứ chỉ là những thước phim để chúng ta nhìn lại, suy ngẫm và học hỏi. Hãy coi đó là bài học mà ai cũng phải trải qua để trưởng thành.
Bây giờ, bạn cần sống trong hiện tại, và bắt đầu hành trình mà bạn phải đi.
Này, tôi là Đức Thông – một người bị ám ảnh bởi việc khám phá tiềm năng con người thông qua triết học, khoa học, tâm lý học, và tâm linh.
Hi vọng những lá thư tôi viết giúp cải thiện cuộc sống của bạn.
[Nếu nó có ích, hãy chia sẻ nó tới một người bạn mà bạn nghĩ họ sẽ cần]
Em cũng đồng tình với quan điểm này của anh. Em là một người dành rất nhiều thời gian để soi xét bản thân, nhìn lại quá khứ, dù chẳng thế thay đổi được gì, nhưng mình cứ chôn mình trong bốn bức tường rồi miên man suy nghĩ. Chính việc được tiếp xúc bên ngoài, thực hiện các hoạt động như anh nói, có thể là đi bộ, thiền, vẽ, đàn hát,… Chúng đã giúp em phần nào không còn suy nghĩ (tuy nhiên phần đâu đó vẫn còn, nhưng ít ra cũng không cho bản thân thời gian chiêm niệm nhiều về quá khứ đã qua. Vô tình gần đây, em có tham gia chương trình Dance of Universal Peace, một dạng văn hoá rất lạ đối với em, mọi người cùng ngồi với nhau, hát những câu từ rất đơn giản nhưng mang ý nghĩa bình yên. Khá giống với thiền nhưng chính nó đã xua tan đi nhiều nỗi bứt rứt trong tâm hồn em lâu nay.
Em cảm ơn bài chia sẻ của anh.
Câu chuyện của em làm anh nhớ tới câu:
“Nếu không có âm nhạc, cuộc sống sẽ là một sai lầm.” của Friedrich Nietzsche.
Đây có phải là chương trình em tham gia không? https://dup.projectawe.vn/
Anh cho rằng những người tham gia câu lạc bộ này đã tiến xa về mặt tâm linh (theo thang tiến hóa ý thức của Ken Wilber) và những vấn đề khó khăn mà em gặp phải là một bước ngoạt về việc phát triển tâm thức của mình.
Cảm ơn về câu chuyện và thông tin mà em đã chia sẻ. Rất vui khi được kết nối với em.
Chúc em sức khỏe, bình an!