Thật hài hước.
Thi thoảng, nhiều người cứ khuyên tôi phải sống thế này, phải sống thế kia.
Nhưng khi tôi hỏi ngược lại họ rằng: “Họ có thực sự hài lòng với các quyết định đưa họ tới vị trí hiện tại?”
Họ đứng hình trước 5 giây, rồi lảng sang việc khác.
Họ chưa bao giờ dám đối mặt với vấn đề của chính mình và tìm cách giải quyết, nhưng lại luôn đi khuyên người khác sống sao cho ổn (tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa)
Ở một khía cạnh khác,…
Tôi cảm thấy ghen tị với những người thành đạt. Tại sao họ đưa ra những quyết định đúng đắn đến vậy, để rồi dẫn dắt họ tới thành công. Trong khi tôi giống như bao số đông khác. Ngốc nghếch. Mông lung. Mơ hồ. Và thiếu quyết đoán.
Tôi chủ động hỏi những người mà tôi tin tưởng. Họ chỉ kể câu chuyện của riêng họ, những bài học mà họ đã trải qua nhưng lại không đưa cho tôi lời khuyên nào cả. Rồi họ chỉ bảo: “thử đi, không ai có thể đưa ra lời khuyên em phải làm gì nếu em không có khả năng tự ra quyết định. Còn nếu em vẫn muốn thì nên vào nhà máy làm công nhân, họ sẽ chỉ cho em chính xác phải làm thế nào”.
Đúng vậy.
Nếu tôi không thể tự có quyết định của riêng mình, lý do gì mà tôi lại ra ngoài kinh doanh chứ?
Thử thôi…
Tôi phải thử để biết lỗ hổng tư duy của mình ở đâu.
Tôi phải gạch tên số lần sai đi để dần tiến tới số lần đúng.
Kể ra, đến thời điểm này tôi đã đưa ra rất nhiều quyết định trong cuộc đời mình.
Chọn trường. Làm trái ngành.
Khởi nghiệp. Thất bại. Đứng dậy làm lại.
Thất bại tiếp. Tiếp tục đứng lên và đi tiếp.
Để rồi cuối cùng cũng cũng tự bản thân tìm ra phương pháp để có được quyết định đúng đắn hoặc ít nhất không bao giờ hối hận về những gì bản thân đã chọn (không có thất bại, tất cả chỉ là phản hồi).
Đó là một chặng đường rất dài.
Tôi hi vọng những sai lầm, kinh nghiệm và các ý tưởng của tôi trong lá thư này sẽ giúp bạn rút ngắn thời gian và tránh được sai lầm đáng tiếc.
Từ đó, dần dần tiến tới thành công theo định nghĩa của riêng mình.
Mở rộng tầm nhìn, quan điểm và chúng ta cùng bắt đầu nhé!
I. Các yếu tố đẩy bạn tới quyết định sai lầm
1. Sự nguy hiểm của đám đông
Tôi kể cho bạn nghe.
Cách đây khoảng 50 năm gì đó.
Tôi nghe kể lại, vì bác tôi gầy ốm không làm được việc nặng nhọc nên “phải” tiếp tục đi học. Chỉ vì ông sức không khỏe vô tình đi ngược đám đông, thành ra ông trở thành hiệu trưởng của một trường học. Những người còn lại vẫn đầu lấm tay bùn.
Đến cái thời cuối 8x, 9x trở đi nhao nhao đi học đại học rồi lại chật vật khi ra trường. Người thì làm trái ngành, người thì thất nghiệp, và người thì vẫn đang đi làm công ty nhưng lại suốt ngày kêu vì ngao ngán mong ngóng nhảy ra ngoài khởi nghiệp.
Rồi khi ra kinh doanh, mọi người bảo bạn trở thành chuyên gia và tập trung đào sâu vào một ngách nhỏ. Điều đó khiến bạn kiếm được tiền nhưng lại là lời khuyên khủng khiếp với những ai coi trọng sự phát triển cân bằng về cả thân, tâm, trí. Công việc có thể phát triển, nhưng lại âm thầm hủy hoại cuộc sống cá nhân.
Tại sao chúng lại mất tác dụng?
Khi những lời khuyên trở nên phổ biến, đám đông ai cũng biết rằng điều đó tốt thì có nghĩa là nó đã bắt đầu trở nên lỗi thời.
2. Virus tâm lý độc hại
Phương tiện truyền thông đang phát tán “virus tâm trí” nhanh hơn bao giờ hết.
Họ đánh lạc hướng sự chú ý của bạn vào những vấn đề không liên quan tới cuộc sống của bạn.
- Sự giận dữ đến từ drama
- Đắm chìm trong sự kích thích đến từ giải trí rẻ tiền
- Sợ hãi trước tin tức an ninh, chiến tranh, suy thoái kinh tế,…
- Cảm giác bản thân tồi tệ khi ai đó sống ảo, khoe nhà, khoe xe, kiếm triệu $ trên mạng xã hội.
Khi tâm trí bạn tràn ngập những thứ rác rưởi nhằm kích thích tam độc bên trong con người bạn bạn:
- Tham che mờ mắt.
- Nóng giận mất khôn.
- Si mê hóa dại.
Đó chính là lý do tại sao họ dẫn bạn tới những hành vi sai lầm với mục đích nhét đầy “túi” họ.
II. Thế nào là quyết định đúng?
“Cái gì là tốt nếu nó giúp tôi phát triển; cái gì là xấu nếu nó ngăn cản tôi phát triển” — Spinoza
Không có cái gì là tốt tuyệt đối.
Không có cái gì là xấu tuyệt đối.
Nó chỉ đúng với từng cá nhân và trong từng hoàn cảnh.
Ví dụ:
Các công ty sẽ cố gắng đưa cho bạn một quy trình làm việc để bạn tuân thủ và họ dễ dàng quản lý – điều đó tốt cho họ. Nó cũng tốt cho bạn khi bạn có được sự ổn định, tiền bạc và cơ hội thăng tiến.
Nhưng bởi vì bạn làm các công việc lặp đi lặp lại, nên đầu óc bạn sẽ bị trì trệ, thiếu tính sáng tạo – có hại cho bạn với tư cách là một con người.
Bởi vậy,…
Mỗi khi đứng trước một quyết định, hãy tự hỏi bản thân “điều này có giúp cho sự phát triển của tôi trong hoàn cảnh này hay không?”.
“Người có trí tuệ thực sự sẽ nhìn ra cái tốt đích thực” — Spinoza
Trí tuệ là người biết được hậu quả lâu dài của hành động.
Mỗi một quyết định sẽ có tác động ngắn hạn và tác động lâu dài. Khi bạn nhìn được cả hai điều này, bạn sẽ biết được quyết định nào là đúng với bạn.
Ví dụ:
Nếu bạn ăn đồ ăn nhanh và nước ngọt. Cái tốt ngắn hạn là nó giúp bạn no bụng. Nhưng về dài hạn, nó không tốt cho sức khỏe.
Nếu làm công ty, lợi ích trước mắt là bạn kiếm được tiền. Nhưng về dài hạn, bạn sớm bị thay thế bởi người khác, máy móc, hoặc AI. Biết được điều đó, bạn sẽ làm thật tốt công việc ở công ty nhưng đồng thời xây dựng cho bản thân một dự án phụ.
Trí tuệ là hiểu được rằng điều đó có lợi cho mình và có lợi cho sự phát triển của người khác.
Ví dụ: Bạn chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm cho người khác thì có lợi cho người học, nhưng đồng thời bạn cũng có được rất nhiều lợi ích, vì dạy người khác càng giúp bạn hiểu sâu sắc về những gì bạn đang nói.
III. Làm thế nào để ra quyết định đúng đắn?
1. Quay vào bên trong – hướng nội
Tầm nhìn của bạn trở nên rõ ràng chỉ khi bạn nhìn vào trái tim của mình. Ai nhìn ra ngoài, mơ; ai nhìn vào trong, thức tỉnh” — Carl Jung
Giống như thế này.
Xuất phát điểm của bạn là cá.
Cá ngóc đầu lên khỏi mặt nước để hỏi chim: “làm sau tớ bay được như cậu?”
Chim trả lời: “dễ lắm, cậu chỉ cần phóng lên mặt nước rồi vỗ cánh là được. Hồi nhỏ tớ cũng thế, cứ chạy quanh tổ vỗ vỗ cánh rồi lông nó tự mọc ra”.
Thế là cá phóng thẳng lên bờ. Đang vẫy vẫy cái vây thì “meoooo…” một tiếng kêu khoái trá vang lên. Thế là cá biết bay thật. Nhưng là bay lên thiên đàng.
Con cá ở trên cũng giống như chúng ta vậy. Nếu cứ ở dưới nước nhìn lên không làm gì thì mơ mộng. Còn nếu liều mình nhảy lên thì “đăng xuất”.
Thay vì nhìn ra ngoài, con cá cần quay vào bên trong. Bây giờ, cá sẽ không bay giống chim nữa. Cá sẽ phải bay kiểu của cá.
Cá bắt đầu rèn luyện kỹ năng phóng lên mặt nước. Vây cá bắt đầu tiến hóa dài hơn, rộng hơn, quẫy đuôi mạnh hơn rồi phóng thẳng lên mặt nước.

Cố gắng hóa rồng.
Hoặc giống như Elon Musk phát triển máy bay dạng bể cá rồi phóng lên thẳng vũ trụ.
Hoặc cá thấy ở dưới biển vô cùng hạnh phúc rồi thì việc gì phải bay làm gì cho mệt.
Khi bạn quay vào bên trong, bạn hiểu rõ bản thân mình:
- Điểm mạnh của bạn là gì?
- Mong muốn, ước mơ của bạn ra sao?
- Hệ giá trị – bạn coi trọng điều gì nhất trong cuộc sống của bạn (sức khỏe, gia đình, sự nghiệp,…)?
Hãy quay vào bên trong.
2. Trung thực với bản thân
Hãy nói sự thật—Hoặc ít nhất là đừng nói dối.
Nói dối rất mạnh mẽ vì bạn có thể thao túng thế giới bằng ngôn ngữ của mình. Và bạn có thể thường xuyên có được những gì bạn muốn; hoặc thoát khỏi những thứ bạn không muốn.
Vậy tại sao không nói dối mọi lúc?
Vâng, có nhiều lý do, nhưng một trong số đó là bạn không thể tin tưởng bản thân nếu bạn nói dối. Và sẽ có những lúc trong cuộc sống, bạn không có ai để dựa vào ngoài chính mình.
Vì vậy, nếu bạn cứ mãi nói dối, một ngày nào đó bạn sẽ gặp khủng hoảng, và bạn sẽ phải đưa ra quyết định, và quyết định đó sẽ là sai.
Bạn sẽ không có được sự sáng suốt cần thiết để đưa ra phán đoán đúng đắn vì bạn đã lấp đầy trí tưởng tượng và nhận thức của mình bằng những thứ vô nghĩa.
Khi đó, bạn thực sự gặp rắc rối rồi.
— Jordan Peterson
Tôi đã có con, và tôi rất quan ngại khi con mình tiếp xúc với những câu chuyện kiểu này.
Trong câu truyện ngụ ngôn ở trên, con người đã thể hiện trí khôn của mình bằng cách lừa dối con hổ để buộc nó vào cây và đốt.
Thật là thảm hại.
Tôi không biết điều gì khiến những câu chuyện này đến giờ vẫn tồn tại.
Nó dạy chúng ta nói dối lừa người khác để thể hiện trí thông minh của mình và tự hào về điều đó.
Nhưng điều tệ hại hơn, một ngày nào đó khi chúng ta nói dối quá nhiều, chúng ta sẽ không còn tin vào bản thân mình nữa, chúng ta sẽ có những quyết định sai lầm và dẫn tới gục ngã.
“Nhưng Thông ơi, sẽ có những lúc chúng ta phải nói dối để sinh tồn thì làm thế nào?”.
Đúng.
Chúng ta là người chứ không phải thánh.
Bởi vậy, điều quan trọng nhất là chúng ta hạn chế hoặc cắt đứt các trường hợp buộc chúng ta phải nói dối.
Đây là các cách:
- Tránh xa những kẻ độc tài, chơi trò chơi địa vị (thích hạ người khác xuống để ngoi lên).
- Học cách sống một mình. Khi bạn có thể sống một mình, bạn dễ dàng từ chối sự phụ thuộc vào người khác. Nếu việc nói thật (hoặc ít nhất không nói gì) làm tổn hại tới mối quan hệ của bạn. Không sao cả. Bởi vì, bạn vẫn hạnh phúc khi ở một mình.
- Mỗi lần bản thân nói dối, hãy nhận thức thật rõ điều đó và tự kiểm điểm – trong đạo phật gọi là sám hối.
3. Thừa nhận điểm yếu của bạn
Những nhà marketing nói rằng “bây giờ không ai khoe thành tích nữa, mà là khoe thất bại của bản thân”.
Còn tôi sẽ nói với bạn một lý do khác.
Thứ nhất, khi bạn nói ra những điểm yếu của bản thân, tâm trí bạn trở nên thoải mái và không phải gồng mình lên để thể hiện với mong muốn có được sự công nhận của mọi người nữa.
Những ai thích chơi trò chơi địa vị sẽ ra rời bạn.
Tốt. Chúc mừng. Bạn đã mất một người mà bạn chưa bao giờ muốn bắt đầu.
Cuối cùng, những người tuyệt vời sẽ ở bên bạn, bởi vì họ chấp nhận con người chân thật của bạn.
Thứ hai, bạn bắt đầu tha thứ và chấp nhận những điểm dễ tổn thương của bản thân. Bạn không còn cố tỏ ra mình mạnh mẽ (theo hàng fake loại 1) nữa. Bạn chấp nhận sự thật rằng có những điều bạn không thể làm tốt và sẵn sàng buông bỏ.
Ví dụ:
Tôi rất kém về khoản nói. Vì tôi suy nghĩ khá nhiều và đôi khi cái miệng tôi không bắt kịp những suy nghĩ trong đầu. Bởi vì hướng nội nên có chút rụt rè và thiếu tự tin. Thôi bỏ, kệ m* nó.
Bởi vậy, tôi không nhất thiết phải gồng mình lên để học nói làm gì cả.
Tôi quyết định viết.
Đó chính là quyết định đúng đắn nhất trong sự nghiệp của tôi.
Bởi vì tôi đã chấp nhận rằng mình nói tệ, nên tôi kệ. Tôi chẳng quan tâm quá nhiều tới việc mọi người nghĩ tôi như thế nào. Nói thì cứ nói thôi. Ai nghe thì nghe, không nghe thì họ đi chỗ khác.
Đây lại là một quyết định đúng đắn.
Bởi vì tôi đếch quan tâm nên cách tôi nói của tôi trở nên tự nhiên hơn. Cảm giác run sợ, hồi hộp khi nói trước đám đông dần dần giảm bớt theo thời gian.
Thời gian tới, tôi dự định thuê một huấn luyện viên giọng nói để giúp mình cải thiện.
Thế là xong.
Ngon ơ.
4. Sáng tạo trong phát triển cá nhân
Hôm trước bạn tôi có gọi điện hỏi tôi rằng:
“Sao mọi người toàn tập trung làm việc vào buổi sáng mà buổi sáng chị toàn thơ thẩn làm mấy việc linh tinh, còn buổi chiều chị lại tập trung làm tốt những việc như nghiên cứu thị trường, xây dựng báo cáo tài chính,… Chị nên ép bản thân làm giống mọi người hay nên làm theo cách của mình nhỉ?”.
Không!
Đừng ép bản thân.
Hãy hiểu điều này.
Mỗi người có một nét độc đáo riêng. Sở thích. Tính cách. Trải nghiệm. Mong muốn. Mức năng lượng. Nhịp sinh học. Môi trường sống. Không ai giống một ai cả.
Ví dụ:
Elon Musk nổi tiếng có giờ làm việc cực dài. Có thời điểm, ông làm việc 22h/ngày kéo dài trong một tuần để giải quyết các vấn đề khi Tesla gặp thách thức. Còn Naval Ravikant thường làm việc 4h/ngày, thậm chí 4h/tuần. Và cả hai đều thành công.
Không có một công thức nào chung cho mỗi người cả.
Bạn phải thử mọi thứ rồi tìm ra công thức của riêng mình.
Trong trường hợp của bạn tôi có thể giải thích như sau:
Buổi sáng là thời gian não ở trạng thái mặc định nhiều nhất, vậy nên nó sẽ không muốn suy nghĩ quá nhiều vấn đề logic, phức tạp. Có người sáng tạo bằng cách ngồi vào bàn làm việc, có người sẽ đi bộ, có người sẽ dọn dẹp nhà cửa, còn bạn tôi thì thong dong làm mấy việc linh tinh.
Trong những thời điểm này, nếu có bất kỳ ý tưởng sáng tạo nào xuất hiện, hãy ghi nó vào giấy.
Đến chiều sẽ phù hợp với các công việc liên quan tới xây dựng như: trò chuyện với bạn bè để phát triển mối quan hệ, xây website, lập trình, xây dựng sản phẩm, lập báo cáo tài chính, nghiên cứu thị trường,… Sử dụng nguyên liệu là các ý tưởng sáng tạo được ghi lại từ lúc sáng.
Bởi vậy, khi bạn nhận được một ý tưởng từ ai đó.
Đầu tiên hãy tư duy như sau:
Bạn sẽ hưởng lợi từ ý tưởng của người giống bạn nhất. Ý tưởng đó sẽ tốt cho bạn nhất. Trong khi đó các ý tưởng, kiến thức hàn lâm sẽ xa rời bạn nhất.
Tiếp theo, hãy giữ ý tưởng của họ trong đầu. Sau đó thư giãn, đi bộ, làm việc nhà để ý tưởng của họ kết hợp với trải nghiệm cá nhân bạn và biến thành của bạn. Hoặc hiểu đơn giản hơn là bạn viết lại, nói lại ý tưởng của người khác dưới góc nhìn và trải nghiệm của cá nhân bạn. Đó là sáng tạo.
Bởi vì, đó là ý tưởng sáng tạo của riêng bạn nên nó là quyết định tốt nhất, hiệu quả nhất khi bạn áp dụng vào cuộc sống.
Nhân tiện: Nếu bạn cần một phương pháp và hệ thống để phát triển khả năng sáng tạo thì tôi sẽ giúp bạn trong hệ sinh thái Viết Hiện Đại – nơi khởi đầu giúp tôi có được sự phát triển như ngày hôm nay.
5. Trở thành chuyên gia đa chiều (siêu chuyên gia)
Ông anh tôi làm ở một doanh nghiệp lớn kể rằng.
Công ty ông ấy toàn mời các chuyên gia về tư vấn cho chủ doanh nghiệp.
Nhưng mấy ông chuyên gia đó mà ra tự kinh doanh thì chỉ có chết sớm.
Tại sao?
Khi bạn nghiên cứu sâu vào một lĩnh vực nào đó, trong đầu bạn tràn ngập những thuật ngữ chuyên môn và đánh mất đi cái nhìn tổng thể.
Chính điều đó sẽ khiến bạn dễ đưa ra những quyết định sai lầm. Kiến thức chuyên môn là đúng, nhưng quan trọng là áp dụng nó như thế nào, trong trường hợp nào là tối ưu nhất.
Đây không phải lỗi của bạn, đó là hiện tượng tự nhiên mà hầu như ai cũng mắc phải khi đi theo con đường chuyên gia.
Để giải quyết vấn đề này, bạn cần đi theo mô hình chữ T.

Nghĩa là bạn học chuyên sâu một kỹ năng, lĩnh vực nhưng đồng thời mở rộng sự hiểu biết ra các lĩnh vực khác. Ví dụ: Nếu bạn là chuyên gia sức khỏe, bạn cần biết thêm cơ bản về tâm lý học, bản chất con người, kinh doanh, tiếp thị,…
Nếu bạn là chuyên gia, bạn cần rất lưu ý điều này.
Không chỉ là việc đưa ra những quyết định sai lầm, mà tương lai các chuyên gia kiểu cũ không còn chỗ đứng nữa.

Hãy trở nên đa chiều và hóa thành siêu chuyên gia.
6. Đưa ra lời khuyên cho người khác
Trước đây, công việc của tôi là tư vấn.
Khi tôi gặp khách hàng, tôi phun ra một loạt giải pháp cho vấn đề mà họ gặp phải. Đó là kiến thức hàn lâm, và hệ thống kỹ thuật mà tôi sẽ làm như thế nào.
Họ choáng ngợp.
Mặt mũi nhăn nhó và dường như có kiến cắn mông.
…
Vấn đề ở đây là gì?
Khi bạn trở thành chuyên gia trong một lĩnh vực, bạn dễ bị mắc vào một hiệu ứng gọi là điểm mù chuyên gia. Bạn đã tiến quá xa so với những người không thuộc ngành của bạn hoặc chỉ mới bắt đầu.
Bạn nói về chuyên môn họ không hiểu và thi thoảng họ có cảm giác bị coi thường.
Không phải vì họ kém thông minh, mà họ không có các khái niệm cơ bản và dữ liệu để hiểu những gì mà bạn nói.
Để giải quyết vấn đề này tôi phải làm như sau:
Đâu tiên tôi cần trò chuyện với họ để lắng nghe mọi thứ về họ. Họ có ước mơ gì? Mong muốn gì? Điểm yếu của họ? Họ đã từng làm những gì và mắc vấn đề ở đâu? Họ đang ở nấc thang nào trong tiến trình phát triển?
Để mang lại kết quả tốt nhất, họ phải có tâm lý thoải mái và thật cởi mở.
Trong cuộc trò chuyện, tôi cố gắng giữ cho tâm trí ở trạng thái mặc định – không phán xét, không suy nghĩ, không suy luận, không ép buộc họ phải theo quan điểm của mình. (Hiếm khi tôi vi phạm nguyên tắc này, nhưng nếu có xảy ra, mong bạn tha thứ cho tôi).
Mọi thứ đều được ghi vào vô thức.
Tôi để cho tiềm thức (vô thức) tự động liên kết các dữ liệu lại với nhau để các ý tưởng tự nảy nở.
Bởi vì, đây là sự giao thoa giữa “sự độc đáo của khách hàng” + “kinh nghiệm của tôi” + “chuyên môn của tôi” nên các ý tưởng sáng tạo tôi đưa ra cho họ đều là các ý tưởng sát với thực tế của họ nhất. Gọi là đồng sáng tạo.
Ví dụ 1: Họ cần xây dựng website. Nếu họ đã có nền tảng nội dung và số người theo dõi chất lượng trên mạng xã hội, tôi sẽ đưa ra ý tưởng xây dựng một website chỉn chu. Còn nếu họ là người mới bắt đầu, tôi sẽ đưa ra ý tưởng rằng họ dùng substack trước, dùng canva (hoặc docs online) để tạo landing page, và sau này làm website sau cũng chưa muộn.
Ví dụ 2: Họ bắt đầu kinh doanh trên internet. Nếu theo đám đông sẽ chọn sản phẩm bắt đầu đi bán hoặc xây kênh để kiếm traffic. Nhưng tôi không làm vậy, tôi sẽ trò chuyện để xác định họ là mẫu người nào:
Chuyên gia? Người chia sẻ? Người xây dựng và sáng tạo?
Mỗi người sẽ có một chiến lược và phương pháp thực hiện khác nhau. Không ai giống ai cả.
Lưu ý:
Không có lời khuyên nào đúng 100% với họ cả. Bạn làm theo cách này, nghĩa là bạn đang đưa ra lời khuyên cụ thể – nó đã tốt hơn rất rất rất nhiều so với các lời khuyên chung chung (hàn lâm) và lời khuyên theo kiểu quy trình có sẵn (giống công nhân trong nhà máy).
Nhân tiện: Nếu bạn cần một người đồng hành và đưa ra cho bạn những lời khuyên tốt nhất, hãy trở thành đồng đội của tôi trong chương trình cố vấn doanh nghiệp một người và tôi sẽ góp một phần giúp bạn đạt được tự do, tự chủ, và hạnh phúc.
IV. Cuối cùng
Với lá thư ngày hôm nay, chúng ta có thể tóm gọn như sau:
Làm sao để đưa ra quyết định sai lầm?
- Hỏi đám đông; hỏi mọi người;
- Để cho virus độc hại từ drama, giải trí, tin tức thời sự,… dễ dàng tấn công tâm trí bạn.
Thế nào là quyết định đúng đắn?
- Giúp bạn phát triển,
- Giúp bạn phát triển trong dài hạn và không mang lại hậu quả đáng sợ.
Làm thế nào để đưa ra quyết định đúng đắn?
- Hướng nội, quay vào bên trong;
- Trung thực với bản thân;
- Thừa nhận điểm yếu, điểm dễ bị tổn thương;
- Sáng tạo trong phát triển cá nhân chứ đừng dập khuôn máy móc hoặc hàn lâm;
- Trở thành chuyên gia đa chiều – siêu chuyên gia;
- Khi đưa ra lời khuyên cho người khác, cần lắng nghe để hiểu họ nhiều hơn thay vì tôn thờ kiến thức.
Đó là tất cả những gì tôi muốn nói trong ngày hôm nay.
Hi vọng nó có ích.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ và đừng quên đưa ra những lựa chọn đúng đắn đối với bản thân mình.
Câu hỏi suy ngẫm: “Bạn sẽ quyết định làm gì vào cuối tuần này, sau khi đọc xong lá thư này?”
Thế nhé!
Đỗ Đức Thông
Nếu bạn thấy lá thư này hữu ích, hãy chia sẻ nó tới một người mà bạn yêu quý nhất để gia tăng thêm giá trị.