Để tôi kể cho bạn một câu chuyện.
Một sự thay đổi bắt đầu ở ngưỡng tuổi 30.
Tôi đã quyết định từ bỏ lối sống mà xã hội đã vô tình áp đặt.
Chả là…
Tôi hướng nội, nhưng lại học cách hướng ngoại khi đến tuổi thanh niên. Bia rượu, tiệc tùng, tham gia giao lưu, gặp gỡ để mở rộng mối quan hệ. Học cách giao lưu để phát triển công việc.
Nghe việc đó giống như một nỗ lực, nhưng ẩn sâu bên trong là hội chứng lo âu xã hội và phụ thuộc vào sự công nhận của mọi người.
Tôi coi việc trở nên nổi bật, quan hệ rộng, và được mọi người yêu quý là biểu hiện cho địa vị xã hội. Kiểu mọi người sẽ nói rằng: “thằng này có tiềm năng”.
Nhưng ở ngưỡng tuổi 30, các câu hỏi bắt đầu xuất hiện dày đặc:
- Bia rượu có tốt cho tôi không?
- Các buổi giao lưu có thực sự mang lại cho tôi cuộc sống lành mạnh?
- Các phương thức kinh doanh truyền thống liệu còn phù hợp trong thời đại internet?
- Và tôi có đang đánh mất chính mình chỉ vì cố gắng để hòa nhập?
Đến đây…
Anh chàng hướng ngoại nửa mùa bắt đầu “tan vỡ”.
Ở cái tuổi 30, tôi quyết định dừng lại.
Mọi người bắt đầu hỏi: “thằng này sao thể nhỉ, không còn rôm rả như trước nữa?”.
Có người hỏi han xem có chuyện gì.
Nhưng cũng có người bảo là khinh khi họ.
Các mối quan hệ từ đó thưa dần, thưa dần rồi chấm dứt.
Cuộc sống của tôi trở về tĩnh lặng nhưng nhuốm màu tiêu cực:
Cô đơn
lạc lõng
nhàm chán
“chúng” bắt đầu chiếm đóng tâm hồn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua cho đến khi lợi ích dần dần xuất hiện.
Khi tiếng ồn bên ngoài dịu lại, tôi có cảm giác như lắng nghe được tiếng gọi của trái tim mình. “Tầm nhìn của bạn chỉ trở nên rõ ràng khi bạn nhìn vào trái tim mình. Ai nhìn ra bên ngoài, người đó mơ mộng; ai nhìn vào bên trong, người đó thức tỉnh.” ― Carl Jung
Tôi viết nhiều hơn, đi bộ nhiều hơn với mục đích khám phá hoạt động của tâm trí.
Các sở thích cũng bắt đầu xuất hiện, như đọc (sách, blog), nghe nhạc, xem phim (không phải để giải trí giống mọi người), đi bộ, các chủ đề tâm lý học, triết học, sáng tạo, nghệ thuật, và xây dựng dự án kinh doanh. Chúng bắt đầu thay thế các sở thích “thắng thua” đến từ bên ngoài, như game, xem bóng đá, và đặc biệt là tìm kiếm sự công nhận – mà Naval gọi là trò chơi địa vị.
Nhìn lại toàn bộ hành trình, đó là sự biến đổi tuyệt đẹp.
Thật ra, nếu không có những trải nghiệm tồi tệ trước tuổi 30, thì tôi không biết quý trọng con người hiện tại của mình (cũng là con người vốn có).
Bây giờ, mọi người xung quanh gán cho tôi một khái niệm: “Thông nó có bao giờ quan tâm, để ý điều gì đâu”.
Đúng vậy.
Những gì không nằm trong mục đích sống mà tôi theo đuổi đều bị gạt ra khỏi tầm mắt.
Mọi người xung quanh yêu cầu tôi làm việc gì. Tôi thường hỏi: “đây là bắt buộc, vì ai đó, hay là tự nguyện?”.
“Bắt buộc” ý là tuân theo phong tục, văn hóa, hoặc quy định gia đình, họ hàng.
“Vì ai đó” như là vì bố mẹ, vợ con, và những người thân thuộc.
Nếu thuộc 2 trường hợp đó thì tôi vui vẻ làm.
Nếu “tự nguyện” thì tôi từ chối và đừng bao giờ gọi cho tôi những chuyện tương tự.
Dần dần, mọi người tự động tôn trọng lối sống mà tôi đã chọn.
Lối sống của một người sáng tạo – nhưng tôi không nói với họ điều này.
Mọi người nghiêm ngặt hơn trong việc sử dụng thời gian của tôi, ngừng xâm phạm tới quyền riêng tư, cũng như các quyết định cá nhân mà tôi lựa chọn.
Đó là một ranh giới vô hình.
Đó là một sự chấp nhận vui vẻ và tự nguyện.
Vì vậy,…
Nếu bạn đang đi tìm chính mình, tôi hi vọng câu chuyện và thông điệp này của tôi sẽ truyền cảm hứng cho bạn:
Khi bạn chấp nhận chính mình thì những người yêu thương bạn sẽ chấp nhận bạn.
“Nhưng… còn người khác thì sao Thông?”
=)) Bạn nhìn cái mặt tôi xem có giống như đang quan tâm không?
Thế nhé!